Khi cánh cửa đóng lại thì Hà cũng không biết tại sao lại dễ dàng chiều theo ham muốn của Đức. Dù không yêu anh và cũng chưa bao giờ nghĩ chuyện này, nhưng không hiểu sao cô không kháng cự.
Trước kia Hà luôn nghe mấy chị cùng phòng bàn tán về ngoại tình công sở, yêu người có vợ. Những lúc đó cô nghĩ đúng là thiên hạ lắm chuyện thật, chỉ có người dở hơi mới dính vào mấy chuyện đó. Khi đó Hà không nói, không rằng chỉ khẩy mép cười rồi đi làm việc tiếp.
Hưng bạn trai cô là người đàn ông chung thuỷ, yêu thương và chăm sóc Hà hết mực. Cả hai cùng đang chuẩn bị cho một đám cưới vào cuối năm.
Tình yêu và công việc của Hà rất suôn sẻ cho đến khi Đức, vị trưởng phòng mới xuất hiện. Tuy mới về nhưng anh được tất mọi người trong phòng kính nể và tôn trọng. Anh có vợ và hai con, trên bàn làm việc của Đức luôn đặt tấm hình gia đình ở nơi trang trọng và dễ nhìn nhất. Chỉ riêng điều đó thôi cũng làm Hà thấy phục anh lắm rồi. Cô ước sau này Hưng cũng sẽ được một phần như Đức.
Đức quan tâm, để ý đến Hà vì cô chăm chỉ và được việc hơn những người khác. Vì chưa vướng bận gia đình con cái nên có bất cứ việc gì Đức cũng bảo Hà tham gia. Những lúc rảnh rỗi cô thường nghe anh kể về gia đình vợ con thật vui vẻ và hạnh phúc
Hà nghĩ nhất thiết hôm nào đó phải cùng Hưng đến nhà thăm vợ chồng Đức để bày tỏ sự ngưỡng mộ với vợ chồng anh. Hơn nữa để bịt miệng mấy chị cùng phòng cứ rỉ tai nhau rằng: Đức và Hà có tình cảm với nhau.
Chẳng bao giờ cô nghĩ có thể yêu anh trưởng phòng vì với cô Hưng tuy không hoàn hảo nhưng là tất cả những gì quý giá nhất.
Nhưng trời xui đất khiến hay số phận đùa giỡn với Hà, một lần cô bị nhỡ xe không gọi được cho Hưng. Thế là Hà tiện tay cô gọi cho Đức để đi nhờ. Trời mưa nên đành phải trú và cũng lạ là cái nơi trú đó lại trước cửa một nhà nghỉ sang trọng.
Đức gợi ý hai người có thể thuê một phòng ngồi trú tạm, tạnh mưa thì sẽ về. Hà nghĩ mọi chuyện chẳng có gì to tát cả, hơn nữa cô tin vào sự chân thành và chững chạc của anh. Nhưng khi cánh cửa đóng lại thì Hà cũng không biết tại sao lại dễ dàng chiều theo ham muốn của Đức.
Cô đê mê theo từng ngón tay của Đức trên da thịt, cảm giác mà cô chưa bao giờ có được với Hưng. Hà không yêu Đức và cũng chưa bao giờ nghĩ chuyện này, nhưng không hiểu tại sao lại không kháng cự.
Sau buổi đó cả Hà và Đức không còn được như trước nữa, không thân thiết hơn, mà sự ngượng nghịu được thể hiện rõ trên nét mặt và hành động.
Hà thấy nghê tởm chính mình, cảm giác tội lỗi với Hưng dâng lên khi nhận sự chăm sóc từ anh. Cô cũng không hận Đức mà đôi khi còn mỉm cười khi nhớ về cảm giác anh mang lại lúc đó.
Đã nhiều lần Hà muốn thú tội với Hưng, nhưng cứ định nói thì cổ cô như có một vật gì đó chẹn ngang. Cho đến hôm nay, cô đã quyết tâm thú tội với Hưng để mong được thanh thản. Cô đang sẵn sàng gánh chịu tất cả mọi sự trả giá cho hành động điên rồ của mình.
Ngồi đợi Hưng gần 2 tiếng đồng hồ, trong quán cà phê quen thuộc của hai người, Hà không biết tại sao hôm nay cô lại đến sớm đến vậy, cốc sinh tố vẫn chưa vơi đi tý nào.
Hà rối bời không biết phải nói với Hưng thế nào cho anh khỏi sốc. Chẳng lẽ lại nói em không yêu anh ấy nhưng vẫn quan hệ hay em yêu anh nhưng không hiểu tại sao lại làm "chuyện ấy" hoặc chỉ vẻn vẹn nói một câu chúng ta chia tay nhau.
Nhìn dáng vẻ Hà chẳng khác gì một tờ giấy bị ngấm nước, vỡ vụn và nhàu nát khi bất cứ vật gì đụng vào.